Cuộc sống vốn dĩ không công bằng. Với người có đầy đủ vật chất, họ có thể dễ dàng tận hưởng những điều đẹp đẽ xung quanh: một buổi hoàng hôn rực rỡ, một tách cà phê thơm lừng, một bản nhạc du dương. Nhưng với những người vẫn đang vật lộn với cơm áo gạo tiền, thì cảnh đẹp kia có lẽ chỉ là một sự xa xỉ.
Thử tưởng tượng một người lao động chân tay, cả ngày dãi dầu nắng mưa, mồ hôi nhễ nhại để kiếm từng đồng nuôi sống gia đình. Khi hoàng hôn buông xuống, đối với họ đó không phải là khoảnh khắc để ngắm nhìn và tận hưởng, mà là thời điểm kết thúc một ngày mệt mỏi, đôi chân rã rời, tâm trí đầy lo toan về bữa cơm ngày mai, tiền học cho con, tiền nhà cuối tháng.
Cái đẹp khi ấy trở thành một điều gì đó rất xa vời. Nó giống như một bức tranh treo trên tường của một căn nhà giàu có, mà những người nghèo chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, nhưng không bao giờ thực sự cảm nhận được.
Từ xưa đến nay, con người luôn phải đối mặt với một bài toán muôn thuở: giữa nhu cầu sinh tồn và nhu cầu tinh thần, cái nào quan trọng hơn? Dĩ nhiên, khi con người đã có cơm ăn, áo mặc đầy đủ, họ mới có thể nghĩ đến chuyện thưởng thức nghệ thuật, tận hưởng cái đẹp của thiên nhiên. Nhưng khi còn đói khát, cái đẹp dường như chỉ là một khái niệm xa xỉ.
Đây là lý do vì sao người nghèo thường ít có thời gian để bàn luận về những vấn đề triết học hay nghệ thuật. Không phải vì họ không có khả năng cảm nhận cái đẹp, mà vì những mối lo cơm áo đã chiếm trọn tâm trí. Một người đang phải chạy vạy từng ngày để trả nợ không thể dành thời gian ngồi ngắm hoàng hôn, bởi với họ, hoàng hôn chỉ là dấu hiệu của một ngày nữa trôi qua mà khó khăn vẫn chưa được giải quyết.
Câu nói này cũng phản ánh một sự thật cay đắng về khoảng cách giữa những tầng lớp trong xã hội. Người có tiền thì có thể nhàn nhã thưởng thức một buổi chiều tà, nhâm nhi ly trà, tận hưởng cái đẹp của thiên nhiên. Nhưng người nghèo thì không có quyền đó.
Xã hội càng phát triển, sự phân hóa giàu nghèo càng rõ rệt. Trong khi một số người đi du lịch khắp nơi để "săn" những khoảnh khắc hoàng hôn đẹp nhất, thì ở một góc khác, có những người đang vất vả mưu sinh đến mức chẳng còn đủ sức để ngước nhìn bầu trời.
Nhiều người bảo rằng "cái đẹp luôn hiện hữu, chỉ cần ta biết trân trọng". Nhưng họ không hiểu rằng, đối với một người đang trong cảnh túng quẫn, cái đẹp không thể thay thế được cơm ăn, nước uống hay sự an toàn.
Dù vậy, cũng có những người dù sống trong hoàn cảnh khó khăn vẫn có thể cảm nhận được cái đẹp. Họ không có những cảnh hoàng hôn trên biển xa xôi, nhưng họ có thể nhìn thấy vẻ đẹp trong những điều nhỏ bé: nụ cười của con cái sau một ngày dài, một bữa cơm đơn giản nhưng đủ đầy, hay một khoảnh khắc yên bình sau bao bộn bề lo toan.
Nhưng điều này không phủ nhận thực tế rằng, khi cuộc sống còn quá chật vật, cái đẹp dù có tồn tại vẫn chỉ là thứ yếu. Chỉ khi no đủ, người ta mới có thể sống chậm lại để cảm nhận và tận hưởng những điều đẹp đẽ của cuộc sống.
Câu nói "Khi mà miếng cơm manh áo còn chưa đủ, thì hoàng hôn có đẹp đến mấy cũng chỉ là buổi chiều tà" không chỉ là một lời than thở mà còn là một lời nhắc nhở về thực tế cuộc sống. Cái đẹp không phải là thứ ai cũng có thể tận hưởng, và khi con người còn đang vật lộn với sinh tồn, họ không có tâm trí để thưởng thức những điều lãng mạn.
Vậy nên, trước khi nói về việc tận hưởng cái đẹp, chúng ta cần đảm bảo rằng ai cũng có đủ ăn, đủ mặc, có một cuộc sống ổn định. Vì chỉ khi không còn lo cơm áo gạo tiền, hoàng hôn mới thực sự trở thành một khoảnh khắc đẹp đẽ và đáng tận hưởng.